Nhưng nhìn lại, vật chất càng tiến bộ bao nhiêu thì dường như đời sống tinh thần của con người càng sa sút và suy thoái bấy nhiêu. Tư tưởng tư hữu, bảo thủ đã lớn mạnh dần. Đâu đâu cũng tồn tại và nảy sinh bao điều riêng tư, vị kỷ. Con người cứ mãi bám víu vào vật dụng, xem đó như một mục tiêu tối cao, cần phải phấn đấu để đạt tới của đời mình. Và tất cả sự kiện ấy như một hệ quả tất yếu đã làm cho tình người bắt đầu chia cắt. Những thiện cảm nồng ấm ngày nào sẽ thành lạnh nhạt, khô khan. Hơn thế nữa, khi đã bị lệ thuộc vào vật chất, con người rất dễ sa ngã và đánh mất mình. Biết bao cám dỗ của vòng quay xã hội, trong phút giây họ sẽ biến mình thành nô lệ để phục vụ cho thị hiếu và đam mê. Rồi họ sẽ cuồng say trong hơi men của hưởng thụ, hát những bản tình ca của khát vọng nhỏ nhiệm, tầm thường. Cũng từ đây, những cạnh tranh, thủ đoạn để lấn lướt lẫn nhau là điều dễ xảy ra và dễ thấy. Con người qua đó sẽ tha hóa dần về nhân cách, trượt đà xuống hố thẳm của tội lỗi và bất lương nếu không nhanh chóng tìm ra giải pháp có tác dụng trị liệu kịp thời.
Đã có một thời người ta hô hào chủ trương bác ái, ra sức thiết lập một nền hòa bình mà nơi đó nghĩa tình huynh đệ giữa hai bên được gắn chặt và đan kết thân thiện vào nhau. Điều này quả thật có xảy ra nhưng cũng chỉ có tác dụng tạm thời và không trường diễn. Rốt cuộc thì tất cả vẫn chưa có gì có thể khẳng định dấu hiệu tiến triển khả quan hơn được. Giờ đây con người không thể chờ đợi vào bất cứ một trợ lực nào từ phía bên ngoài, không cần phải phó thác đời mình cho trông mong hay chờ đợi. Họ cần phải sáng suốt, khôn ngoan để định đoạt lấy đời sống của chính họ. Đã đến lúc con người cần phải đứng lên bằng con tim và khối óc, tạo dựng nên một thế giới hạnh phúc, an lành ngay giữa cõi trần gian. Muốn có của cải giàu sang, con người cần phải siêng năng lao động. Muốn thoát ly cảnh đói nghèo, lạc hậu, con người cần phải nỗ lực học tập, nghiên cứu, tìm tòi. Cũng như vậy, nếu muốn hiện thời và những đời sau cuộc sống được lạc phúc, an bình, ngay hôm nay chúng ta phải tỉnh táo, xét đoán và cân nhắc kỹ càng những việc mình làm, những gì mình tạo. Bởi chính chúng ta mà không phải một người nào khác chịu trách nhiệm từ những hành vi lưu xuất từ thân, ngữ, và ý của chúng ta. Hạnh phúc hay khổ đau không thành tựu từ một đấng thần quyền. Ranh giới giữa hai phạm trù này phải do chính chúng ta chọn lựa.
Discussion about this post